Qúa trẻ con. Nhưng… rất quyến rũ!
Qúa trẻ con. Nhưng… rất quyến rũ!
Quán Naïve hôm nay không đông như mọi ngày và cũng binh lặng hơn. Chẳng biết có phải là do người ngồi cạnh tôi hôm nay không phải là Ju hay không, mà cảm giác khác trước rất nhiều. Hay cũng có thể là do tôi đến Naïve không phải để ăn kem, mà là dùng capuchino hương bạc hà!
Rời Naïve, tôi và Minh cùng đi bộ về trường. Chợt nhận ra cách nói chuyện của Minh vẫn vậy. Vẫn kiểu nói đủ ý, không quanh co. Vẫn ánh mắt đủ ấm áp để người đối diện có thể cảm nhận được sự quan tâm, vẫn nụ cười nhẹ nhưng vẫn đong đầy yêu thương. Minh vẫn là một chàng trai mà tôi từng biết. Chẳng có gì thay đổi, dù chỉ là một chút.
***
Tôi vẫn còn nhớ thứ 7 tuần này là một ngày đặc biệt với tôi và Ju, vậy nên tôi cũng cố gắng hoàn thành hết bài tập để thứ 7 có thể thoải mái cùng Ju lướt vèo qua những con phố mà chúng tôi hay tới.
Trái ngược với tôi, Ju hôm nay cứ là lạ và bỗng dưng ít trêu tôi hẳn.
Ban đầu tôi nghĩ chắc cũng bởi sau cái lần gọi dậy tập thể dục kia, Ju nghĩ cũng có "lỗi" với tôi nên không phá tôi nữa. Sau rồi tôi cũng đoán hay là do Ju đang gặp vấn đề điểm số thể dục. Hay là thấy người không được khỏe?
Nghĩ vậy nên khi Ju vừa mới đi học về, tôi hỏi.
- Hey Ju! Có khỏe không?
Ju không ngạc nhiên lắm khi tôi hỏi vậy, chỉ gật đầu. Sau rồi nói.
- Chị nhớ thứ 7 đến Naïve đúng giờ đấy. Anh đi ngủ đây.
Xong xuôi, Ju đi thẳng vào phòng của mình.
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn theo cái bóng cao lêu nghêu của Ju. Lẩm bẩm tự hỏi bản thân rằng: Liệu đây có phải là Ju mà tôi quen biết không vậy?
Mà không thấy đói hay sao mà đi học về đã đi ngủ ngay? Nhưng biết tính Ju không thích bị ai làm phiền, tôi đứng ở cửa một lúc, sau rồi cũng quay lại chồng bài tập đang làm dở.
---
Thứ 7. Naïve khá đông khách.
Tôi hớt hải chạy đến chỗ ngồi quen thuộc, ngập ngừng.
- Xin lỗi. Xe đạp chị có vấn đề. Mà sao đi trước không rủ chị đi cùng?
Ju mỉm cười, nhìn tôi một lúc, sau mới phân bua.
- Thì đi riêng mới thú vị chứ? Mà xe của chị lại bị tuột xích à?
Tôi giả vờ nhăn nhó.
- Ừ. Cũng tại chị đi một mình nên mới bị tuột xích đấy.
- Xin lỗi chị nhé!
Tôi có hơi bất ngờ trước lời xin lỗi và nét mặt của Ju. Nhưng tôi cũng cố cười, đùa.
- Vậy cho chị ăn Kem đi.
Nhưng hôm nay, Ju không gọi những đĩa kem chậu đủ sắc màu như mọi ngày. Ju gọi 2 cốc capuchino hương bạc hà. Tôi thắc mắc.
- Sao gọi đồ lạ vậy Ju?
Ju khuấy đều cốc Capuchino cho tôi, rồi giục.
- Chị uống đi.
- Trả lời chị trước đi. - Tôi giục.
- Mỗi lần chuyển mùa, chị thường đau họng. Nhưng anh không biết, vẫn cùng chị ăn kem vào cuối tuần. Capuchino bạc hà tốt cho cổ họng của chị hơn.
Tôi sững người khi nghe lời giải thích của Ju. Tôi không biết vì sao Ju lại biết điều đó, nhưng với tôi, kem ở Naïve vẫn là ngon nhất. Tôi vẫn bị đau họng vào mùa đông nếu ăn kem, nhưng mùa đông trước thì tôi không còn đau họng khi ăn kem nữa.
Tôi nhìn ánh mắt lạ thường của Ju, tôi biết Ju đang giấu tôi chuyện gì đó. Nhưng tôi nghĩ, tôi cần cho Ju biết chuyện của Minh. Một ngày đặc biệt của tôi và Ju, sẽ là ngày mà giữa chúng tôi chẳng còn chuyện gì giấu nhau cả.
Tôi xoay cốc capuchino trong tay.
- Vài ngày trước chị có gặp Minh. - Tôi ngập ngừng - Nhưng bọn chị chỉ là những người bạn.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Ju, đôi mắt trong veo như phủ một làn nước mỏng, nhưng hôm nay, đượm buồn. Một nỗi buồn làm chính người nhìn vào đôi mắt ấy, cũng cảm thấy buồn lây.
Ju vẫn nhìn tôi, đến khi viền môi kéo thành một nụ cười, nhẹ nhàng, khó hiểu. Ju nói.
- Anh biết!
Thì ra, hôm Minh chở tôi về bằng xe đạp, Ju đều biết. Cả tối hôm ấy Ju đi tìm tôi vì không thể liên lạc được bằng điện thoại. Tối ấy, Ju đâu có đi đá bóng với bạn. Cũng đâu phải Ju sợ lạnh mà không dậy tập chạy theo lời tôi. Ju cứ xử lạ thường cũng bởi muốn tránh mặt tôi. Cũng bởi Ju không biết phải làm gì khi Minh quay về. Ju nói Minh là chàng trai mà tôi cần, là chàng trai đủ chín chắn, đủ mạnh mẽ để bảo vệ tôi. Người có thể kiên nhẫn hàng giờ nghe tôi kể lể, để sau đó cùng tôi giải quyết mọi chuyện. Chứ không như Ju, một người kém tuổi tôi, chỉ biết chọc phá.
- Anh cũng biết. Minh vì chị mà không đi Mĩ.
Mắt tôi như nhòe đi. Những chiếc đèn trong Naïve chẳng còn soi rõ khuôn mặt Ju phía trước. Bất giác, tôi cảm thấy hụt hẫng. Trống rỗng. Cổ họng ngẹn ứ, tôi chẳng biết nên nói gì và phải làm gì. Vậy Ju có còn yêu tôi? Còn tình yêu đầu như những bong bóng xà phòng? Lung linh. Dễ vỡ?
Tình yêu với một cô gái lớn tuổi hơn mình, một cô gái luôn đòi hỏi sự chiều chuộng, một cô gái ương bướng và cứng đầu. Ju còn yêu một cô gái như thế? Hay những gì vừa trải qua trong suốt một năm qua, chỉ là những rung động của một chàng trai tuổi trưởng thành, hay là sự thương hại cho một cô gái vừa chia tay người yêu và không thể quên được người cũ?
Ranh giới của sự thương hại và tình yêu là mỏng manh lắm. Ju có đang đi lạc không Ju?
- Vậy Ju nghĩ Minh là người phù hợp với chị sao?
Ju không nhìn vào mắt tôi khi tôi hỏi Ju câu đó. Ju chỉ im lặng. Sự im lặng như bóp nghẹt con tim tôi.
Tôi không đợi Ju trả lời, chạy vội ra khỏi quán, bỏ mặc sau lưng tiếng gọi của Ju, chỉ còn những đợt gió se lạnh tấp vào má, vào mắt, vào những giọt nước mắt nóng hổi đang thi nhau rơi.
***
Tôi chuyển nhà.
.................