Anh chàng kỳ cục
Anh chàng kỳ cục
- Em đừng nghĩ anh cố đấm ăn xôi nhé. Hằng ngày giải bài toán này nọ, vẫn chỉ là thú chơi thôi mà. Biết đâu lại có ích. Em biết không, nếu công thức tính mới của anh mà được thừa nhận, thì khi ứng dụng vào thiết kế công trình, tiết kiệm được khối vật tư, nguyên liệu đấy...
Bà cụ ngồi bên cứ mấy lần nhấm nháy, ngầm bảo tôi phải nhanh chóng cắt "cơn nghiền" của anh. Tôi nói chen vào:
- Cho em mượn về đọc thử.
- Em dùng tiếng Anh tốt hử?
- Tàm tạm thôi ạ.
***
Thế rồi công việc bù đầu ở nhà máy, tập tài liệu của anh vẫn để đấy, chưa biết lúc nào đọc được. Lại có cuộc đi công tác dài ngày ở phía Nam. Hôm nay trên đường trở về nhà, mới đến đầu phố tôi nghe tin sét đánh: Anh Thang mất đã mấy ngày nay rồi!
Tai như ù đặc, tôi đâm bổ vào nhà anh.
Hôm nay làm lễ cúng ba ngày. Bàn thờ để giữa nhà, hương khói nghi ngút. Bức ảnh trên bàn thờ cứ thấp thoáng trong làn khói hư ảo, ánh mắt anh đang nhìn tôi như nhắn nhe điều gì. Anh chàng kỳ cục của tôi ơi! Giờ đã nằm dưới ba thước đất, anh có còn biết chuyện gì đã xảy ra trên cõi đời này nữa không?
Rằng, vẫn có một cô bé chíp hôi từ lâu thầm mong nhớ anh, thầm yêu anh và vẫn cố chờ đợi một phép mầu nào đó đến với hai người...
Phạm Quang Đẩu